Nước mắt bác sĩ - Ảnh 1.

Cán bộ và nhân viên Bệnh viện Bệnh nhiệt đới trung ương dành 1 phút mặc niệm chia buồn với gia đình vợ chồng bác sĩ có người thân qua đời mà không thể về chịu tang

Hai vợ chồng bác sĩ ấy đều đang chống dịch tại bệnh viện. Dù nhà ở ngay nội đô, cả hai cũng không thể về vĩnh biệt mẹ lần cuối. Gần 6 năm nay, mẹ của họ chống chọi với ung thư phổi. Vợ chồng con gái bận đi chống dịch, bà luôn chu đáo việc nhà, đưa đón, chăm lo cho các cháu đi học để các con yên tâm. Có lẽ những ngày cuối cùng, bà cũng chỉ mong được gặp vợ chồng con gái lần cuối nhưng không thể đợi được. Do gia đình hai bác sĩ rất neo người nên ban giám đốc bệnh viện đã cử người đến hỗ trợ lo liệu tang lễ.

Từ thời điểm bệnh viện thực hiện cách ly chống dịch (ngày 5-5), có lẽ cả hai cũng chưa được gặp nhau, bởi một người làm ở khu vực hành chính, người làm ở khu vực điều trị chăm sóc hàng chục bệnh nhân Covid-19.

Trước khi vào bệnh viện cách ly dài ngày, vợ chồng bác sĩ đành gửi hai con nhỏ 13 tuổi và 8 tuổi cho ông bà ngoại trông. Giờ bố mẹ vẫn chưa về, bà thì không còn nữa... Gác lại nỗi đau mất người thân, vợ chồng bác sĩ ấy vẫn phải lo công việc chuyên môn, chăm sóc, điều trị cho các bệnh nhân.

Hà Nội những ngày này nhiệt độ lên đến 36 độ C. 0 giờ, trong Phòng Hồi sức cấp cứu cho các bệnh nhân nặng, các bác sĩ mặc bộ đồ bảo hộ kín mít, mồ hôi chảy ròng, mắt kính mờ. Liên tục tiếp nhận các bệnh nhân mới, trong đó có nhiều bệnh nhân nặng, họ chưa lúc nào ngơi nghỉ. Không đếm nổi đã đi bao nhiêu vòng khắp căn phòng này và chưa bao giờ màu áo xanh lại nhiều đến thế. Mọi người đều tất bật, khẩn trương, cả ngày trong bộ quần áo phòng hộ bít bùng.

Bệnh nhân sớm nhất 21 ngày có thể ra viện, còn họ đang điều trị hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác. Dịch còn chưa lui, họ chưa biết bao giờ về. Đã có những y - bác sĩ "đón Tết" suốt 3 tháng trong bệnh viện, giờ lại tiếp tục với những "trận đánh" mới nhưng họ không ngại khó, không ngại khổ và luôn tin rằng sẽ sớm chiến thắng đại dịch Covid-19.

Nguồn: NLĐ